~ Gánh hàng rong … ~
  Thoáng chốc tựa lúc nào không hay gió lạnh đã tràn về, Chà! Thời gian cũng nhanh phết đấy, nhanh đến nỗi đời người chỉ ngỡ vừa hôm qua, và rồi hôm nay, trong tiết trời se lạnh này, tôi lại bâng khuâng chút xao động, lòng tôi xao động bởi cái khung cảnh gió lạnh . Tôi thèm lắm cái mùi của đường phố với những gánh hàng rong, tôi yêu lắm cái góc phố chill chill ấy mà sao hồn tôi tĩnh thực sự.. Cũng chẳng hiểu sao, tiết thời se se này lại yêu gánh hàng rong nhỉ? 
Cùng tôi dạo quanh 1 vòng thành phố hít thở cái k
hông khí yên bình và hoà mình cùng sự chảy trôi của thành phố nhé !
  Đtuổi này, chưa phải quá trưởng thành nhưng cũng không còn con nít, đương như cũng thấm nhuân được cái MỆT của đời nên tôi hay thích những góc tĩnh lặng, dĩ nhiên rồi cái góc hàng rong là một trong số đó. 

Trong tâm trí của mỗi người gánh hàng rong là .....
  Ngày bé, góc hàng rong đơn giản lắm, nó là những thứ đồ trên những chiếc xe đạp cũ kĩ theo chủ nó chạy khắp phố phường mà đi, mà cuốn trên mình mọi tạp âm mọi lớp màu của một ngày, vậy thôi. Nó đơn giản lắm trong đôi mắt non trẻ, và lúc ấy, góc hàng rong nào đâu phải là góc tĩnh lặng, nó là phút thích thú và vui đùa. Ngắm thôi cũng thấy thú vị rồi … Nhưng bây giờ đôi mắt đặt vào những gánh hàng rong là cả một sự tĩnh lặng, là cả một điều ý nghĩa. 
  Giữa những cái xô bồ ngoài kia, giữa những cái ồn ào của sự phong phú tạp âm, vẫn có những bánh xe đạp nhẹ nhẹ lăn trên phố, vẫn là những chiếc ghế bé bé nhỏ nhỏ xếp lộn xộn ở nơi góc phố mà chẳng chút to lớn gì. Vô hình chung đi theo vòng quay vội vạ, dường như những gánh hàng rong ấy là cái cớ duy nhất níu người ta chậm thôi, chậm lại một chút. Ừ, vài bó sen trên chiếc xe đi giữa phố xá, nó đẹp đến nao lòng, nao lòng cả tâm hồn cô gái tuổi đôi mươi. Vài chén nước góc phố mà sao nó bình yên lạ thương. Cái đẹp đẽ của những gánh hàng rong quyện trong cái ánh nắng góc phố, cái se lạnh đầu đông, giữa một ngày bận rộn, nó là đẹp nhất, là tất cả. Trầm ngâm theo gánh hàng rong, tôi sợ phải trở về cái ồn ã, tôi chỉ ước chìm mãi trong nó ...
   
Nụ cười trong đôi mắt ấy ....
  Bỗng chốc, tôi thấy mình thật may mắn vì được sống trong một gia đình có điều kiện cơm ăn no đủ. Thỉnh thoảng tôi được nghe qua những câu chuyện từ lời bà cụ bán trầu ven đường tôi hay gặp, bà kể cho tôi nghe về người chồng của bà bị bệnh rất nặng bà đã ngoài 70 sức khỏe đã yếu đi nhiều nhưng lại là trụ cột của cả 1 gia đình. Tuy vậy, bà luôn lạc quan vui vẻ và nghĩ rằng hạnh phúc sẽ tự tìm đến và mỉm cười với bà, bà đã tạo cho tôi một động lực rất lớn trong cuộc sống khi gặp chuyện khó khăn. Mỗi khi tôi nhìn bà cười đôi mắt bà long lanh và tràn đầy hi vọng, tôi rất ngưỡng mộ bà.

  Mưu sinh vì ngày mai....

  Đi về cái nơi chỉ có sự bình yên, tưởng chừng chỉ có cái nơi xa xôi ở ngoại ô vùng thành phố nhưng người ta đâu biết rằng, người ta vẫn có thể tìm thấy nó ở một nơi hoa lệ, vội vã. Có nhiều lắm nhưng người ta có kịp nhận ra hết không ? Những gánh hàng rong kia những tưởng là nhàn nhưng không nhàn, vài người thầm lặng ngồi ven đường hay chạy xe đạp – họ không chỉ mưu sinh, họ đi bán bình yên cho đời, cho xã hội ngày càng quay cuồng này. 
~ KT ~

  Ừ, cũng không hiểu như thế nào, gánh hàng rong lại bình yên trong tôi đến kì diệu, người ta tìm về hàng rong để có mưu cầu khác, còn tôi tìm về hàng rong để thấy an yên trong lòng …
Gánh hàng rong
Published:

Gánh hàng rong

Published:

Creative Fields