Brief: Quả bóng bay nếu em cứ giữ chặt mãi cho mình thì sớm hay muộn cũng thành một mảnh cao su quắt queo nằm chỏng chơ trong một góc nhà. Cái khoảnh khắc huy hoàng nhất của quả bóng có lẽ trớ trêu thay lại là lúc ta lơ là để nó tuột khỏi tay.
Ta buồn, ta tiếc, rồi cứ thế nhìn mãi theo cái thứ đang bay lên thật cao. Chính giây phút ấy ta nhận ra là đời sống này còn có điều để mất, còn có thứ ta muốn giữ lại cho mình. Sau này mọi chuyện đã nguôi ngoai, có lúc nhìn lại những nỗi đau em sẽ thấy nó quả thực là một điều tuyệt đẹp. (Yêu Tựa Mặt Trời. Buồn Như Bão Tố)