Nguyen Viet Xuan's profile

FANFIC Tập 18 | TIỂU MUỘI | Cẩm Y Chi Hạ

TIỂU MUỘI
Fanfic số 18
Chủ đề: Trâm cài khắc chữ Hạ 
Người viết: Lưu lạc Đại Vân Hải
( Thử đọc 1 bài của dân chuyên tự nhiên xem thế nào!!) 
Tựa: ĐỊNH NHÂN, ĐỊNH TÌNH, ĐỊNH CHUNG THÂN
“Kim Hạ, muội cắt cái gì thế?” Tạ Tiêu quay người hỏi.
“Cá đó”. Kim Hạ đặt mảnh giấy vào lòng bàn tay, sau đó giải thích: “Đây không phải cá bình thường đâu, nó là một con cá biết bay, tên là Côn"
“Côn?” 
“Sao muội lại muốn cắt cái này?” Dương Nhạc tò mò.
“Muội cảm thấy từ ngày chúng ta đến Dương Châu, suốt ngày lên trời xuống đất. Nếu như có thể, muội thật sự muốn làm một con cá biết bay. À, đại nhân, sao ngài không cắt?” Kim Hạ quay đầu nhìn Lục Dịch với vẻ mặt mong đợi.
“Đều là mấy thứ trẻ nhỏ chơi, ta không cắt”
“Chắc chắn hắn ta không biết cắt đâu!” 
Lục Dịch nhếch môi, im lặng không nói. Mỗi lần Tạ Tiêu xuất hiện là trong lòng hắn lại khó chịu, sau khi tên này đến cầu thân Viên bổ khoái thì sự ngứa mắt càng tăng lên gấp bội.
“Kim Hạ, ta có chuyện muốn nói với muội. Đi thôi” Tạ Tiêu dứt lời liền lôi kéo Kim Hạ đến một ví trí vắng người cạnh bờ sông.
Sau khi trả tiền cắt giấy cho “đám trẻ”, Lục Dịch nhìn phi ngư bằng giấy mà Kim Hạ vừa vứt lại trên bàn trong chốc lát, sau đó duỗi tay cầm đi. Toàn bộ hành động vừa nhanh vừa lưu loát như nước chảy mây trôi nên chẳng ai biết hóa ra Lục đại nhân cũng có hứng thú với thứ này.
Hàng Châu đêm nay náo nhiệt hơn mọi ngày. Lục Dịch vốn chẳng thích ồn ào, chính hắn cũng không hiểu vì sao mình lại muốn đi dạo phố với đám người phiền phức kia. 
“Phu quân, mua cho thiếp một cây trâm cài đi”
“Bảo bối thích cái nào cứ thoải mái chọn”
“Thiếp muốn cái kia, chiếc trâm vân tước kia đấy!”
“Phu nhân thật có mắt nhìn! Chiếc này là độc nhất vô nhị, chế tác vô cùng tinh xảo, đến ngọc thạch khảm lên cũng đều là thượng phẩm đấy! Chỉ có 50 lượng thôi, quá rẻ!”
“Cái gì? Năm mươi lượng? Sao ngươi không đi cướp đi? Đi thôi phu nhân, vi phu đưa nàng đi mua thứ khác đẹp hơn!”
“Nhưng…”
“Ta lấy cây trâm này”
“Ôi công tử thật có mắt nhìn, khắp Dương Châu không tìm ra nơi nào bán trâm cài đẹp hơn chỗ của ta đâu, công…”
Lúc Dịch vốn không muốn nghe tên thương buôn ba hoa khoác lác nên để bạc lại rồi đi ngay. Hắn quan sát cây trâm trong tay, chế tác khá tinh xảo, vân tước phía trên rất sinh động, thế nhưng bảo thạch khảm lên đó vừa nhìn đã biết là đồ giả. Hắn đi thêm một đoạn lại ngẩn người, chẳng biết đột nhiên mua cây trâm này để làm gì, ngẫm nghĩ một hồi lại quyết định cất đi mà không vứt bỏ.
Hắn nhìn tên ngốc Tạ Tiêu đang hồ ngôn loạn ngữ với Kim Hạ bên kia. Thấy Kim Hạ vẫn còn kiên nhẫn lắng nghe, lòng Lục Dịch có chút khó chịu. 
Lục Dịch xoay đi không nhìn hai người họ, nhưng thính lực cực tốt lại khiến hắn không thể bỏ sót bất kì lời nào từ miệng Kim Hạ. Lúc Kim Hạ từ chối Tạ Tiêu, khóe miệng Lục Dịch kéo thành một độ cong nhẹ, cơ hồ chính hắn cũng chẳng phát hiện ra. 
Xoay đầu lại, bóng dáng nhỏ nhắn kia đã nhảy nhót đến bên cạnh, miệng không ngừng gọi “đại nhân”, tâm tình của Lục Dịch bỗng trở nên tốt hơn nhiều.
Từ sau khi mẫu thân mất, đã lâu rồi hắn không còn đi thả hoa đăng nữa. Nhưng hiện tại bỗng dưng lại muốn để bản thân mơ mộng một lần giữa Dương Châu rực rỡ này.
Đêm ấy, Lục Dịch biết được lí do Kim Hạ gạt mình, cũng “thừa cơ hội” hóa giải mọi hiểu lầm giữa hai người.
Đêm ấy, trong hai điều ước, Kim Hạ ước một cho bản thân, một cho đại nhân.
Đêm ấy, thành Dương Châu đèn hoa giăng khắp lối, lung linh như mộng cảnh. 
-------------------------------------------
“Đại nhân, nếu sau này ti chức không còn nữa, ngài có buồn không?”
Lục Dịch giật mình tỉnh dậy, trời vẫn còn chưa sáng. Mấy ngày nay, sự bất an trong lòng hắn vẫn chưa tan hết. Dù Kim Hạ đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng chẳng biết từ lúc nào mà bản thân hắn lại bắt đầu lo được lo mất. Đây vốn không phải là tính cách trước giờ của hắn, hay nói đúng hơn, đây là những thứ hắn đã sớm chôn vùi thật sâu từ bảy năm trước.
Vòng tay tặng nàng, trái tim cũng âm thầm giao cho nàng. Dù là tình hay nghĩa, đời này hắn cũng khó mà trả hết cho nàng.
Lục Dịch thắp nến, lấy cây trâm từ trong ngực áo ra. Đây là thứ hắn mua ở Dương Châu, vẫn cứ mang theo bên người cho tới tận bây giờ. Hắn lấy con dao nhỏ trên bàn, bắt đầu tỉ mỉ khắc lên thân trâm. Những ngày này khá nhàn rỗi, hắn cũng sắp khắc xong rồi, chỉ còn vài nét cuối nữa thôi.
Mặt trời dần ló dạng, Lục Dịch đưa cây trâm về phía cửa sổ, nơi những tia nắng bình minh đầu tiên đang xuyên qua lớp giấy dán mỏng. Dưới nắng sớm, những đường nét chạm khắc phản chiếu lấp lánh, một chữ “Hạ” nhỏ xinh hiện lên rõ ràng trên thân trâm.
Lúc Cái Thúc đem cho hắn ít điểm tâm, hắn vẫn đang chăm chú ngắm đồ vật trong tay. Cái Thúc nhìn rõ là thứ gì liền mỉm cười nói: “Khắc xong rồi à? Định khi nào mới tặng cho người ta đây?”
“Không vội, vẫn còn phải sửa lại một chút!”
Ngày ấy, giữa thung lũng Phong Lâm vắng vẻ yên bình, có trái tim không còn tĩnh lặng, lạnh lẽo như ban đầu.
-------------------------------------------
Ngày cuối cùng ở Đan Thanh Các.
“Đại nhân, đây là đồ ngài cần” 
“Được rồi, ngươi đi báo với Kim Hạ thu xếp đi, sáng sớm ngày mai chúng ta khởi hành đến Hàng Châu. À đúng rồi Sầm Phúc, chuyện món đồ này…”
“Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ sẽ không nói với bất kì ai!”
“Được rồi, ngươi đi đi” 
Lục Dịch ngắm đồ vật trong tay, hài lòng gật đầu. Mấy ngày trước hắn đến tiệm bảo thạch lớn nhất ở vùng này để khảm lại toàn bộ ngọc bên trên thành loại tốt nhất. Bây giờ cây trâm này mới có thể xem là thượng phẩm hàng thật giá thật được.
“Đại nhân chung quy vẫn là đại nhân” câu nói của Kim Hạ bỗng xuất hiện trong đầu. Lục Dịch thầm nghĩ giá mà việc nhìn ra được tình cảm của Kim Hạ đơn giản như việc dụng hình lấy khẩu cung ở Bắc Trấn Phủ Ti thì đã tốt biết mấy. Mặc dù hắn từng tự tin rằng mình vốn không cần tranh với Tạ Tiêu, nhưng sau câu nói đó của nàng, tất cả lại trở nên mơ hồ vô đinh.
-------------------------------------------
Thành Hàng Châu đêm nay không có ánh trăng tròn như Dương Châu hôm ấy, nhưng lòng người lại sáng tỏ lạ thường.
“Ta cũng quên rồi. Hay là thử lại một lần nữa nhé? Nói không chừng còn có thể nhớ lại”
“Thử lại một lần nữa? Không được không được không được. Thuộc hạ không thể lợi dụng đại nhân nữa!”
“Không sao, là ta muốn thử. Muội quên rồi sao, ta là đại nhân, muội phải nghe ta!”
Lục Dịch đêm nay lại dùng chính cái thân phận từng khiến hắn hoài nghi về tình cảm của nàng để lừa một nụ hôn. Nếu sau này Kim Hạ biết chuyện, chắc chắn sẽ đứng chống tay mắng hắn vô sỉ. Lục Dịch ôm con mèo nhỏ đã say khướt vào lòng, rút cây trâm vân tước vẫn mang theo cài cho nàng. Nếu vòng tay là vật định tình, thì trâm ngọc xem như vật đính ước vậy. Thê tử này, Lục Dịch hắn định rồi.
Chuyện khiến Sầm Phúc khó hiểu mãi đến tận sau này chính là vì sao rõ ràng người tặng trâm là đại nhân, nhưng cái nồi này lại vứt cho hắn gánh? Trong lòng Sầm Phúc khổ, Sầm Phúc không thể nói.
Đúng là cây trâm này Sầm Phúc từng cầm qua, nhưng đại nhân sao ngài có thể mở miệng nói bừa không chớp mắt vậy được? Có thể cho thuộc hạ một tín hiệu để chuẩn bị trước được không? Đại nhân thường ngày chính trực thẳng thắn là vậy, sao với chuyện tình cảm lại cứ xoay vòng mãi thế này? Sầm Phúc có vô số câu hỏi trong lòng nhưng lại không dám mở miệng, trước mặt là đại nhân, còn hắn không phải Viên bổ khoái, không thể tự tìm đường chết được. 
-------------------------------------------
Một khoảng thời gian thật lâu sau đó.
“Đại nhân, huynh nói xem ngọc khảm trên cây trâm này có phải là thượng phẩm không?”
“Là hàng thật”
“Vậy nếu đem bán đi chắc được không ít ngân lượng nhỉ?”
“Lục phủ không cho nàng ăn no sao”
“Không phải không phải, chỉ là ta đã là thê tử của đại nhân mà lại mang trang sức của nam nhân khác tặng thì không hay lắm đâu nhỉ, có vẻ giống hồng hạnh vượt tường. Mà Sầm Phúc tặng cho ta hẳn là từng có ý với ta, vậy mà lúc đó lại không dám thừa nhận, nam nhân kiểu gì vậy chứ!”
“…”
-------------------------------------------
“Trước đây đại nhân từng khắc cây trâm nào khác chưa?”
“Chưa”
“Huynh không sợ khắc hỏng sao?”
“Hỏng thì mua cái mới”
“Vậy vết sẹo trên tay đại nhân có phải do khắc cây trâm này?”
“Đúng vậy”
“Tâm ý của đại nhân, ta làm sao để bù đắp đây?”
“Đêm nay bù đắp cho ta là được”
“…”
Nếu Lục Dịch biết thừa nhận mọi chuyện lại được lợi lớn thế này, hắn đã chẳng dại gì giấu diếm lâu như vậy. Đó đúng là lần đầu tiên hắn khắc lên trâm, nhưng còn khắc lên chỗ khác, đại loại như cây cối ở Phong Lâm thì...Còn chuyện vết sẹo, một người luyện võ như hắn lại có thể bị thương vì khắc một chữ nhỏ xíu vậy sao…
Đôi lời gửi Ad: Với tư cách dân tự nhiên chính thống không giỏi văn cũng không có khiếu hài hước, viết ra vài dòng suy nghĩ của bản thân (nói vài dòng chứ nhìn lại bỗng thấy dài dòng, còn có hơi đi xa :))). Ý tưởng nghèo nàn nhưng tình cảm với Dịch Hạ là vô hạn, nên mạo muội gửi đi, dù không được up lên page thì cũng được Ad đọc qua, vậy thôi là mãn nguyện rồi! Cảm ơn Ad đã bỏ thời gian đọc mấy dòng xàm xí của mình ^^!
P/s từ admin: Bạn nên chuyển qua học ban xã hội đi :). Thiết nghĩ nếu trên phim đạo diễn bỏ tí tiền, thêm mấy phân đoạn xen kẽ này vô thì cây trâm với vòng định tình xác định chuyển qua chủ đề "vật đấu tranh sủng" rồi!

FANFIC Tập 18 | TIỂU MUỘI | Cẩm Y Chi Hạ
Published:

FANFIC Tập 18 | TIỂU MUỘI | Cẩm Y Chi Hạ

Published: