“Chị đang đợi điều gì vậy?
Chị đợi một người.
Ai vậy ạ?
Chị cũng không nhớ.”

Cái nắng của phố thị trút xuống giữa trưa hè như thể găm vào da thịt. Mỗi lần có chuyến xe buýt dừng lại, hơi lạnh đằng sau lớp cửa kính liền thoát ra hòa cùng bầu không khí oi bức của Sài Gòn như đặt con người ta chênh vênh trên lằn ranh của hai thế giới. Không có chiếc xe nào đỗ lại trạm quá lâu, nhiều lắm được khoảng chừng hai mươi giây rồi bánh xe lại tiếp tục xoay những vòng tròn vô tận. Duy chỉ có một cá thể đứng lại mãi trên cái vạch kẻ mỏng manh, chẳng thể tiến cũng chẳng thể lùi như người bị bỏ lại.
“Chị nói mà không giữ lời, chị còn chẳng thèm nhớ lời hứa của chúng mình.”

Lời hứa? Mình đã hứa gì với một đứa trẻ? Mỗi ngày gồng mình lên để tồn tại ở cái thành phố này cũng khiến mình mệt mỏi quá đỗi. Cái guồng quay của việc làm người lớn, hai chữ “trách nhiệm” với gia đình đè nặng trên vai bằng những ngày làm thêm đến nửa đêm mới về đến nhà, bằng những hôm thức ôn bài đến ba, bốn giờ sáng chỉ mong sao không tuột lại giữa đám bạn. Mình tự hỏi bản thân có còn tâm trí để đặt một lời hứa vào bàn cân của việc lựa chọn hay không?
“Thứ tư, ngày 25, tháng tư, năm 2012
Hôm nay mình được xem chương chình ti vi hay lắm, có mấy cô ca sỹ hát dưới ánh đèn xân khấu, ở dưới còn có khán giã đung đưa theo tay cô ca sỹ. Mình thích làm ca sỹ lắm. Mình hứa rằng sao này cũng chở thành ca sỹ để hát cho mọi người nghe.”

Bên dưới dòng chữ là bức tranh nguệch ngoạc với nhiều lớp màu đè lên nhau, có vết cũ, có vết mới, nhưng mỗi vết đều được ghì thật mạnh tay trên trang giấy.
Thật vậy ư? Mình đã từng ước mơ làm ca sĩ với khát khao được đứng trên sân khấu, mang tiếng hát đến tất cả mọi người. Nhưng cuối cùng suốt bao nhiêu năm qua, mình đã làm được gì? Ám ảnh bởi suy nghĩ bản thân mãi mãi chẳng thể cất lên âm vang nào vì câm điếc bẩm sinh, cảm thấy mình là kẻ bị thế gian ruồng bỏ không thương tiếc. Làm sao có thể hát khi đến tiếng khóc lúc chào đời mình còn chẳng thể cất lên trọn vẹn. Với một người khiếm khuyết, việc có một giấc mơ bình dị như bao người cũng trở thành khát vọng xa vời, chẳng thể vươn đến, ai nhìn cũng rõ.

“Cứ làm những việc mà đội công tác xã hội đưa ra, rồi cháu sẽ ổn thôi”.
Từ dạo ấy, mình như người trong cơn mê sống lay lắt qua ngày với cái chấp niệm cũ mèm “rồi sẽ ổn thôi” mà để lạc mất đam mê của đứa trẻ ngày xưa, đứa trẻ mà từng tự hào vì nó có một đam mê, một ước mơ luôn rực cháy trong mình.
Đam mê của mình chưa bao giờ mất đi, nó chỉ cùng với đứa trẻ ngây thơ ngày nào cuộn tròn im lìm ở một góc nhỏ bên trong mình. Đứa trẻ ấy đã bao lần cất giọng gọi “chị ơi”, nhưng tiếng gọi yếu ớt đó lại chết yểu trước tiếng va nhau của bánh răng cuộc đời.

Đã bao lâu rồi mình chẳng nhận ra khí trời của chốn phố thị xa hoa này cũng có lúc trong lành đến thế. Bao lâu rồi mình chẳng nhận ra nơi đầu lưỡi luôn đọng lại chút vị ngọt của tình người.  
“Mình cùng nhau thực hiện lời hứa ấy em nhé!”

“Thứ 3, ngày 7, tháng 2, năm 2023
Lần đầu tiên mình được đứng trên một sân khấu thực thụ, tay cầm đàn, bên cạnh là micro. Ánh đèn sân khấu như tách bạch thế giới của người nghệ sĩ ra khỏi vùng tối trước mặt họ, dường như thứ duy nhất kết nối hai không gian là giọng hát của người ca sĩ. Dưới ánh đèn ấy mình là cô gái 20 tuổi với nỗi âu lo thường trực, dưới ánh đèn ấy mình là cô bé 8 tuổi hồn nhiên với quyết tâm theo đuổi đam mê, dưới ánh đèn ấy mình là chính mình. Cuối cùng, mình cũng bắt lấy đam mê của bản thân, những thứ mình run sợ trước đây giờ đã hóa thành sân khấu. Trên chính sàn diễn này chẳng còn gì có thể cản bước mình và đứa trẻ bên trong cất lên những lời ca nữa. Mình sẽ không khóc, không nghỉ ngơi, mình vẫn muốn khơi lên từng nhịp đàn và ca vang lên từng nốt nhạc. Đam mê này sẽ mãi ngân nga trong cuộc đời đầu tiên, cuối cùng và duy nhất của mình. Tiếng đàn văng vẳng, từng hợp âm trong veo vang lên bên tai. Bạn nhỏ trong mình ơi! đam mê của cậu đang cất lên rồi.”

Người khiếm khuyết chỉ khuyết khi họ nhìn bản thân không đủ và đam mê chỉ mất đi khi chính tay mình bóp chết nó.
STEREO - MONO
Published:

STEREO - MONO

Published:

Creative Fields