Thúy Hạnh Hồ's profile

Shades of Hanoi: Social blogging

Shades of Hanoi got a series of 28 articles called "The map of Hanoi". This article was one piece of that series, which also had the highest reaction in 28 articles (more than 1000 reaction). You can read other articles of mine and my team via this link: https://bit.ly/31HjdgT​​​​​​​
Hôm nay con ăn cơm nhà không?

Hôm nay con lại bận đi rồi.

Hồi lớp 12, giờ ăn cơm tối, tôi bận nhồi sọ thêm chút chữ trong lớp học thêm. Lên đại học, giờ ăn cơm, con xe của tôi bận ăn thêm ít xăng để chạy ngoài đường tới chỗ học, chỗ họp, chỗ làm. Số ngày tôi ăn cơm tối đúng giờ với cả nhà trong tuần ít hơn số ngày tôi bận. Thực lòng tôi cũng chẳng để ý cho tới một ngày tôi ăn cơm ở nhà đúng giờ và mẹ thốt lên rằng “Lâu lắm mới ăn cơm cùng con gái”. Choang, không phải tiếng bát vỡ đâu, là tiếng quỹ đạo bận rộn của tôi bung bét từ đó.

Bữa cơm với tôi lúc ấy thường vào lúc 9h30-10h tối. Đi cả ngày về nhìn mâm cơm mẹ để phần mà cũng chẳng muốn ăn lắm, thôi thì ăn cho nhanh cho xong, vì tôi không thích cảm giác ngồi ăn một mình. Có những hôm áp lực ở trường, về nhìn bàn ăn chỉ có mình mình tủi thân rồi khóc, khóc chán xong lại thôi, lên nhà thì mẹ đã đi ngủ, thế là cả ngày hai mẹ con không nói năng với nhau câu nào. Hết ngày.

Dù vậy, một trong những kí ức còn nguyên vẹn từ thời tiểu học với tôi tới giờ, là ăn cơm tối với cả nhà, nhưng là bữa cơm của hơn chục năm về trước. Tôi lần tìm trong não vùng kí ức, mở ra và lấy từ đó một mảnh bé tin hin về kí ức bữa cơm ấy, như một người quản lí thư viện già tiến tới một quầy sách đã lâu không ai ngó ngàng tới, với lên cao lấy ra một quyển sách phủ bụi từ vị trí quen thuộc với tất cả sự trân trọng. Hồi đấy nhà tôi còn đủ 5 người quây quần bên bàn ăn, vừa xem thời sự hoặc Như Ý Cát Tường vừa ăn cơm. Hồi bé tôi là một đứa lười ăn nên tôi thường sẽ chọn bát nào bố xới vơi cơm nhất. Biết tôi có trò đấy để ăn ít nên bố xới tất cả các bát cơm của cả nhà bát nào bát nấy ú ụ ụ, cho hết đường mà chọn con ơi. Bữa cơm của một gia đình Hà Nội có bao nhiêu phép tắc, bao nhiêu luật bất thành văn thì bữa cơm nhà tôi cũng vậy. Ăn cơm với mẹ thôi, tôi còn kén cá chọn canh, chứ với bố thì tôi không dám ho he một tiếng mà chỉ ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình như một con mèo con. Dù thế, tôi vẫn thường xuyên bị bố quát chỉ vì gạt hành ra khỏi miếng đậu rán, gạt hành ra khỏi muôi múc canh, ghét ăn rau, lại còn hay gõ đũa gõ bát thành nhịp. Có những ngày tôi ăn cơm chan nước mắt vì bị bố mắng. Nhưng bù lại là nhiều ngày gia đình nói chuyện vui vẻ trong bữa cơm, ông tôi nghễnh ngãng sẽ chẳng nghe đúng được gì và mọi người lại được nhiều trận cười. Hoặc tôi làm trò cười cho mọi người chỉ vì không ăn rau.

Giờ tôi đã ngồi vị trí mà bố tôi ngồi hồi xưa, nhà cũng không còn đủ người lúc nào nữa. Cũng chẳng còn ai quát, tất nhiên tôi cũng không còn lười ăn. Nhiều điều đã thay đổi, duy chỉ có điều không đổi rằng mẹ vẫn nấu rất nhiều món tôi thích. Và trứng rán vẫn không hành xanh vì tôi ghét ăn hành.

Mọi người cứ bảo rằng, nhiều nét đẹp của Hà Nội bây giờ mất hết rồi; tôi bảo rằng, cái đẹp không tự sinh ra cũng không tự mất đi, chỉ là con người đông đúc và bận rộn quá chẳng nhận ra. Như tình yêu và sự chiều chuộng của mẹ bấy lâu vẫn không đổi.

Lên Đại học, tôi đi xa hơn, biết nhiều con người hơn, cũng ăn nhiều món lạ ở các nơi hơn, chỉ để càng thêm nhớ bữa cơm mẹ nấu. Bây giờ là 3h đêm, tôi thèm thịt đông, cá kho và canh cá nấu dưa. Để hôm nay nói với mẹ, yên tâm mẹ sẽ nấu cho mình ăn sớm thôi. Tối nay tôi cũng bận đi với bạn, nhưng tôi biết mẹ biết tôi không thể chịu nổi việc ăn cơm một mình, nên mẹ sẽ nấu cơm sớm để tôi ăn cùng, tiện thể lại nhắc nhở học hành đi đừng có mà yêu sớm và tôi lại vâng dạ theo một cách vô thức.

Shades of Hanoi: Social blogging
Published:

Shades of Hanoi: Social blogging

Published:

Creative Fields